LEMONADE TÌNH BẠN! SỰ KHỞI ĐẦU HOẶC KẾT THÚC MỘT TÌNH BẠN
Mỗi con người chúng ta ai cũng có một tình bạn hữu thật sự thắm thiết và tôi cũng vậy tôi cũng có một người bạn thân, nhưng đó là người bạn thân đầu tiên của tôi là con gái. Cô ấy là một cô gái nhìn cũng khá xinh, và dễ thương, tính tình cô ấy thì mưa nắng thất thường, lúc thì nũng nịu dễ thương giống con nít, lúc thì bướng và cứng đầu mà không ai bẻ nổi. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu vào đầu năm đại học và nó đã kéo dài được 1 năm rưỡi. chắc các bạn cũng thắc mắc tình bạn 7,8 năm chưa chắc gì đã thân, vậy sao mà tình bạn chỉ mới có 1 năm rưỡi mà đã gọi là thân đúng không. Vì tôi và cô bạn thân đó chơi với nhau không tính toán so đó bất cứ thứ gì, lúc vui lúc buồn cái gì cũng chia sẽ cho nhau. chắc có lẽ vì vậy, mà tôi coi đó là người bạn thân đầu tiên là con gái.
Nhưng rồi cái ngày định mệnh đó xảy đến, tôi cũng không biết vì sao mà tôi với cô bạn ấy lại không còn là bạn của nhau nữa.
Vào một buổi tối đẹp trời tại một công viên tôi bắt gặp cô ấy ở một quán coffee và tôi dừng xe lại vào hỏi thăm:
- Cậu làm gì ở đây vậy ?
- ...
-...
- Sao vậy ?
- Từ bây giờ cậu đừng nói chuyện với tôi tôi nữa!
Đầu óc tôi quay cuồng vì không hiểu tại sao cô ấy lại nói nặng lời như vậy!
Tôi hỏi:
- Tại sao cậu lại nói như vậy.
-...
Cô ấy vẫn im re không nói lời nào, khuôn mặt cô ấy bỗng trở nên lạnh tanh với mình, có một cảm giác nhói ở lòng ngực và khó thở. Tôi liền quay lưng trở về chiếc xe của tôi đang đậu ở trước cổng, và tôi lên xe lao đi một cách nhanh chóng và vụt mất trong đêm tối, với tốc độ 90km/h gió vào mắt tôi cay xè, lúc đó nước mắt của tôi tuôn ra, tôi không biết đó là do gió vào mắt cay chảy ra hay là tôi đang khóc vì tình bạn của chúng tôi đã kết thúc.
Đêm tối ấy tôi lao xe đi trong vô thức, tôi cứ chạy và chạy đến khi chiếc xe hết xăng và dừng lại, trước mắt tôi là một quán cafe mang tên "Coffee House" và dòng chữ nhỏ "coffee, music and friend" cafe, nhạc và "bạn", khi nhìn chữ "friend" đôi chân tôi vô thức bước đi vào trong quán. Tôi chọn cho mình một góc tối nhất trong quán.
Một bé nhân viên nhỏ con chạy lại và nói:
- Mời anh ngồi!!!
- Anh dùng gì ạ ?
Tôi trả lời:
- Ở đây. em có bán loại nước nào chỉ đặc trưng cho tình bạn không?
Cô bé cảm thấy đớ người trước câu hỏi của tôi và cô bé hỏi lại:
- Loại nước cho tình bạn hả anh?
- Uhm. Quán em có không?
Cô bé suy nghĩ một hồi lâu và bỗng nở một nụ cười nhẹ.
- Vâng! em biết có một loại nước có thể nó giống như là yêu cầu của anh, một loại nước mang âm hưởng tình bạn.
- Nó có tên là gì vậy em ?
- Tên của nó là Lemonade Coffee House!
- Nó là nước uống đặc trưng của quán hả em ?
- Vâng ạ! nó là độc nhất vô nhị đó anh.
- Uhm! vậy cho anh loại đó nhé!
- Anh đợi em xíu nha! sẽ có cho anh ngay
- Ok em!
Cô bé nhân viên lăng xăng chạy vào quầy pha chế để làm cho tôi món nước mang ý nghĩa tình bạn. Tôi ngồi một mình trong góc, nhắm nghiền mắt lại, hòa theo bài nhạc của quán, bất chợt tôi lại nhớ đến những kỷ niệm mà 2 đứa bên cạnh nhau cùng nhau chơi đùa vô tư không suy nghĩ gì. Bỗng nước mắt tôi ứa ra, giọt nước mắt tôi lăn dài trên má và rơi xuống đất vỡ tan tành cũng giống như tình bạn của chúng tôi nó đã tan vỡ từ đây. Bất giác tôi nghe có tiếng gọi, tôi giật mình tỉnh dậy, hóa ra là cô bé nhân viên lúc nãy cùng với ly nước "Lemonade Coffee House" trong tay. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một cái ly cao và mỏng manh, cái ly ấy giống như là tình bạn nếu không khéo thì nó sẽ vỡ và không bao giờ hàn gắn lại được, tiếp theo đó là trong cái ly ấy chứa ba tầng màu rõ rệt và tôi không thể hiểu tại sao lại chia ra như vậy và tại sao cô bé ấy lại nói đây là nước uống mang ý nghĩa tình bạn. Cô bé đặt nước xuống bàn của tôi, tôi liền hỏi:
- Nó là "Lemonade Coffee House" hả em?
- Vâng! chính nó
- Tại sao nó lại có ba tầng màu vậy em? tại sao nó lại mang ý nghĩa là tình bạn
Cô bé liền cười và nói:
- Anh cứ từ từ đã, anh thử dùng nó trước đi đã.
- Uống nó như thế nào mới đúng hả em?
- Anh đưa ống hút xuống sâu tận đáy ly và uống thử xem. anh hãy thử đoán coi nó là vị gì
Tôi tò mò và liền làm theo như lời cô bé bảo:
- Vị táo xanh phải không em!
- Chính xác! Nó cũng giống như tình bạn của anh, Lúc đầu nó sẽ ngọt ngào và tràn đầy hy vọng về một tình bạn tươi đẹp như màu xanh của nó, Tình bạn mới bắt đầu lúc nào nó cũng ngọt ngào và tràn ngập những kỷ niệm đẹp đúng không anh!
Tôi cười nhạt và đáp:
- Quả đúng là như vậy
- Vậy anh hãy thử vị tiếp theo và đoán cho em nhé
Tôi tiếp tục thử vị thứ 2:
- Nó là chanh dây đúng không em, nó có vị ngọt ở đầu lưỡi nhưng lại chua nhẹ ở cuống họng
- Vâng đúng là vậy! Nó cũng giống như tình bạn ngọt ngào lúc trước, nhưng càng về sau có những mối bất đồng nhỏ xãy ra, 2 người cãi vã nhau. và im lặng một thời gian dài không nói chuyện, cảm giác rất là chua xót đúng không anh!
Bất giác những kỷ niệm hai đứa cãi nhau hay có bất đồng trong tôi hiện về ào ạt. Bỗng dưng tôi cảm thấy chua xót ở cuống họng. không biết là do món nước này hay là do tôi đang tiếc cho tình bạn của tôi không đi được dài lâu.
Cô nhân viên đưa cho tôi một tờ khăn giấy:
- Cảm ơn e!
- Vậy chúng ta tiếp tục thử vị còn lại chứ!
- Uhm!
Tôi lại tiếp tục thử vị cuối cùng của nó và nói với cô nhân viên ấy rằng.
- vị cuối cùng hơi lạt và nhạt nhẽo.
- đúng rồi đó anh. Khi tình bạn mà không biết cách chung hòa thì sẽ dẫn đến nhạt nhẽo và nhiều sự mệt mỏi dành cho nhau,mỗi người sẽ tự theo đuổi một suy nghĩ riêng của từng người, như anh thấy thì 2 tầng hồi nãy anh thử nó không nhiều bằng tầng cuối cùng này. nó giống như là tình bạn khoảnh khắc ngọt ngào những kỷ niệm khó quên của một tình bạn sẽ rất ít nên chúng ta phải trân trọng tình bạn mình đang có. đừng vì một cái tôi của chính mình hay là vì một cái gì đó mà đánh mất tình bạn mình đang có.
- Bỗng khi nghe tới đây tôi òa khóc như một đứa trẻ, những dòng kí ức cứ hiện hữu trong tim tôi, lúc ấy tôi không còn kiềm được cảm xúc mà mình đã chịu đựng nữa. Tôi khóc như một đứa trẻ trong lòng cô nhân viên đó. Không lẽ tình bạn chúng ta lại kết thúc như vậy sao. Bỗng cô nhân viên đỡ tôi dậy và mỉm cười và nói
- Chưa đâu anh ơi! anh hãy thử vị của nó khi đã hòa quyện lại làm một đi
Tôi vẫn chưa hiểu gì đang xãy ra, tôi liền khuấy đều tay cho tất cả các màu lại làm một, khi tôi khuấy nó tạo thành những đường lốc xoáy hòa quyện lại chung với nhau tạo ra một màu rất đẹp và lúc này tôi bất giác nhận ra rằng nếu tình bạn chúng tôi vượt qua được cơn lốc xoáy này thì nó sẽ đẹp như thức uống mang tên "Lemonade Coffee House" này.
Cô nhân viên khẽ cười và hỏi:
- Anh đã cảm nhận ra được rồi đúng không ?
- Vâng! tôi đã hiểu rồi
-Vậy anh hãy thử dùng nó khi đã khuấy đều cho nó hòa quyện lại đi
Tôi bắt đầu thử uống nó, cảm giác ngọt ngào và có một chút gì đó nhè nhẹ khó tả cộng với một chút ga nhẹ của soda. Nó giống như là tình bạn của chúng ta nhỉ lúc thì nhẹ nhàng sau đó đến ngọt ngào và một giai đoạn nào đó nó dâng lên cao trào trong niềm hạnh phúc vui tươi
Cô nhân viên liền nói:
- Anh nên nhớ! Dù trong tình bạn đó anh không hề có lỗi hay người bạn của anh cũng vậy. Dù tình bạn đó có kết thúc đi chăng nữa. Thì anh phải nhớ rằng anh đã từng hạnh phúc khi có người bạn ấy bên cạnh hãy cám ơn bạn đó vì đã là bạn của anh trong suốt thời gian qua...
Tôi cám ơn cô nhân viên và vẫy tay chào cô trước khi ra về!
Tôi ngồi tại quán một lúc và suy nghĩ về tình bạn của chúng tôi. tuy nó không lâu dài nhưng nó đúng là một ký ức đẹp mà tôi không bao giờ quên...
Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy được một người bạn thân...
Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó
Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại
Là người làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp
Là người làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp
Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang chờ bạn mở ra
Đó chính là người bạn mãi mãi...
Cảm ơn "Coffee House" đã cho tôi thưởng thức một thức uống mang một ý nghĩa sâu sắc như vậy
"Lemonade Coffee House" thức uống dành cho tình bạn thân tri kỷ
Tôi ra về và chào tạm biệt cô nhân viên trong quán, tay dắt chiếc xe Wave hết xăng đi trên con đường một mình, mưa rơi ào ạt làm tôi ướt mem đến cả ông trời cũng khóc cho tình bạn của 2 ta. Tôi phì cười vì nghĩ mình bị khùng rồi nói chuyện một mình...
Cảm giác của tôi bây giờ đã nhẹ hơn, nước mưa bây giờ đã trở thành nước mắt của tôi...
Tôi mỉm cười và nói lớn:
"CẢM ƠN BẠN VÌ ĐÃ LÀ BẠN CỦA TÔI, SỐNG HẠNH PHÚC BẠN NHÉ"
Và tôi vẫn lặng lẽ bước đi trong mưa!
Coffee House
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Cám ơn bạn đã nhận xét !